Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C3. (R18)

Chap này nguyên H. Khuyến cáo đàn ông đang mang bầu, phụ nữ đang cho con bú, trẻ em dưới 18 tuổi đi ra ngoài. Xin hết.

Mikey một tay bấu lấy đùi trong của cô, nhìn thẳng vào cô.
Một tay ôm má cô, khuôn mặt nức nở đầy nước mắt của cô nằm trong tay hắn.

Căn thư phòng ngổn ngang quần áo dưới sàn, một vài quyển sách rơi xuống. Sự yên lặng lắng xuống một màu đen xám u uất, căn phòng chỉ có một chút ánh sáng len lỏi chỉ đủ phân biệt trước mắt mình là thứ gì, không hề có bật đèn. Mikey cúi đầu nhìn xuống dưới, một ngón tay chạm lên môi dưới của cô, tiếp tục đưa miệng lên cổ cô mà liếm.

"Im lặng."

Tay hắn tiếp tục mân mê, xoa bóp vùng ngực mềm mại. Cô không quá gầy, hắn vẫn cảm nhận được rõ từng đường cong hắn chạm qua. Mọi thứ từ nụ hôn, từ những cám dỗ của người con gái bên dưới hắn khiến tất cả những rào cản cảm xúc giờ đây đều mờ nhạt.

"Manjir.. dừng lại..."

Cô rên những tiếng nhỏ bé bất lực, cơ thể như co lại, từng cái chạm từ đôi tay ấm áp của hắn hoàn toàn đi ngược với nhiệt độ trong căn thư phòng. Hắn mân mê nơi đỉnh ngực, miệng lưỡi từ khi nào đã di chuyển sang bên còn lại. Sự kích thích từ những cái chạm đó khiến nàng nổi da gà, cổ hơi rướn lên, cố gắng tìm cách lùi lại về sau tránh những cái chạm của hắn càng ngày mãnh liệt.

Mikey thuận tiện cắn nhẹ lên đỉnh ngực nơi đó, một tay kia di chuyển xuống phía thân dưới của cô. Mồ hôi từ thái dương nhỏ xuống, hắn cắn chặt răng, mái tóc cùng bóng tối che đi gần hết khuôn mặt hắn sau đó.

"Dừng lại... tôi không muốn... Hức...!!"

Chân nàng co lại, mơ hồ trượt trên eo hắn mà giãy gịua. Vì bị đè lên, cô chẳng còn cách nào thoát khỏi sự nhục nhã này, nói thẳng ra là hai chân nàng đang bị tách ra, mọi sự xâm nhập giờ đây là không thể tránh.

Nàng tròn mắt, sự nhạy cảm khiến cơ thể bất giác mà giật nảy. Mikey đưa tay lần mò vào giữa hai chân cô, những ngón tay thon thả không ngừng di chuyển, tách ra từng đoá hoa thịt. Sự trơn trượt từ bao giờ đã có sẵn, hắn liền đưa ngón tay đi theo hình vòng tròn bên ngoài, dây dưa trêu đùa.

Cô rên lên, cổ hơi ngửa. Cô chằng thể nhìn thấy mặt hắn, mọi sự nhục nhã xấu hổ đều bị phơi bày.

"Ư... Hức... Cứu tôi với!!"

Cô gào lên, trong một nơi chẳng có ai ngoài cô và hắn.

"Kisaki....hic."

Mikey giật giật, mơ hồ trên trắn nổi một đường gân mỏng. Trong đầu hắn là một màu đen mờ mịt, hắn chẳng còn nghĩ được gì cả. Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu cô gọi tên Kisaki.

Cô chẳng hề hỏi về gã đó, nhưng sau cùng cô vẫn gọi tên gã, cái tên mà hắn ghét nhát, dần dần hắn chẳng biết sao mình lại khó chịu khi nghe cái tên đó phát ra từ miệng cô.

Mikey chết lặng, cứng người. Hắn dừng lại trong giây lát.

Suy cho cùng, em đến với hắn vì hận hắn, vì muốn giết hắn. Rồi lại muốn lợi dụng, mặc nhiên giẫm đạp lên hắn mà không hề hay biết.

Hắn khó chịu, từng mũi dao đâm sâu vào hắn, cảm thấy lồng ngực tức lên, hắn cảm thấy khó thở.

Hắn cảm thấy bên dưới của nàng không hề ướt, nhiêu đó là không đủ cho bầu không khí ngột ngạt đầy nước mắt này. Hắn chẳng thể làm gì khác, chẳng thể quay đầu nhưng cũng chẳng còn cách nào khi nhìn vào khuôn mặt đẫm lệ của nàng, nhất là khi nàng gọi tên gã kia trong nước mắt.

Hắn nhớ lại những món ăn cô từng nấu, những việc nhà ở Kanto Manji đều do cô làm. Sự đảm đang tháo vát ấy đã phần nào làm hắn từng mơ hồ nhớ lại người em gái hắn yêu thương nhất, cho đến khi biết giới tính thật của cô, hắn mới mơ hồ biết thứ cảm giác khó chịu này. Thế nhưng vẫn là mơ hồ, hắn chẳng thể hiểu nổi.

Mikey nhìn cơ thể bên dưới đang nằm gọn trong tay mình, những vết thương còn chưa lành hẳn. Bầu ngực và cổ chứa đầy những vết cắn và dấu vết của hắn, hắn càng không thể dừng lại, càng chẳng thể rút ra.

Mikey cúi người xuống thấp, hắn cầm lấy hai chân nàng tách ra. Những ngón tay của hắn in sâu vào bắp đùi nàng, giữ chặt.

"Hả...?"

Cô mở to mắt, miệng và mặt của hắn đang ở vị trí không nên có nhất, khiến cô đỏ bừng mặt, một dòng cơn máu nóng đổ thẳng lên não.

"M...Manjiro... Tôi sai rồi"

"Dừng lại đi... Tôi xin lỗi mà ..."

Hắn chẳng nói gì, vùi mặt vào giữa hai chân nàng.

Như có điện chạy qua, tim cô đánh trống như muốn nảy ra ngoài.

"Ah.... Không...."

Miệng lưỡi của hắn chao đảo, nước bọt làm những vách trong trở lên trươn trượt. Môi hắn lướt lên từng thớ thịt mỏng, tách ra mà di chuyển liên hồi.

Tay hắn nổi rõ những cọng gân xanh và xương bên cạnh, mái tóc vàng rũ trên làn da trắng mịn màng của cô. Hơi thở của hắn vừa chật vậy vừa bình thản đến lạ thường.

Nàng co giật, cảm thấy như bầu không khí quanh mình bị trút hết. Cổ ngửa lên, những tiếng rên rỉ không thể kiểm soát. Đôi môi ướt đẫm nước bọt há hốc, nghẹn giọng, hai chân cứ thế cong lên, những ngón chân vặn vẹo dưới sàn nhà.

Lưỡi hắn không ngừng di chuyển, theo cảm tính ấn vào những nơi nhạy cảm nhất. Dùng hai ngón tay tách từng đoá hoa thịt, lưỡi hắn thâm nhập vào sâu bên trong.

Đầu hắn ở giữa hai chân cô, một tay giữ chặt lấy bắp đùi. Hai tay cô bị trói trên thành ghế, mặc sức giãy gịua một cách đáng thương.

Cô vặn vẹo, miệng liên tục cầu xin. Lần đầu tiên cô biết đến thứ xúc giác kì lạ này, sự nhạy cảm ngày càng dâng cao một cách cưỡng ép. Cô cảm thấy ghê tởm, cảm thấy mình bị cưỡng bức, cảm thấy đau đớn, tất cả đều phát ra từ cổ họng, nấc lên trong tuyệt vọng.

Nhiệt độ từ miệng lưỡi của hắn luồn lách khắp các khe vách. Nàng rùng mình, cảm giác như bị một con rắn luồn lách khắp cơ thể, siết chặt, nhầy nhụa di chuyển giữa hai chân mình.

Đến khi chất lỏng từ giữa hai chân nàng lộn xộn đầy ở đó, chảy cả xuống sàn, hắn mới dừng di chuyển.

Từng những lớp vách thịt co giật nhẹ, miệng nàng thở hổn hển, đôi mắt đỏ đã không còn khóc được thêm vì khô khốc.

Hai mắt lờ mờ, sự kích thích đến từ phía thân dưới khiến cô chẳng còn nghĩ được gì cả.

Mikey rời miệng khỏi, nhìn vào mớ hỗn độn do bản thân mình tạo ra. Hắn tiếp tục dùng hai ngón tay vân vê trêu đùa, không có ý định dừng lại.

"Ahh... Đủ rồi... Ưgh... Đừng mà..."

Cô run lẩy bẩy, những ngón chân vặn vẹo, thở không ra hơi. Hắn bất ngờ không báo trước đưa hai ngón tay, một phát đi thẳng vào trong.

Sự xâm nhập từ những ngón tay thon dài của hắn khiến cô giật nảy. Bụng cô hơi đưa lên, miệng há hốc.

"Ahhh... Hức ..."

Cô giật giật, có lẽ là chưa bao giờ quen với điều này.

Mikey khẽ nhăn mặt, mồ hôi hột nhỏ giọt cằm. Hắn cảm nhận được sự run rẩy của nàng, nhận thấy những giọt máu đang chảy ra từ môi cô. Mái tóc vàng khói mơ hồi hơi bết một tầng mồ hôi mỏng, hắn cảm thấy nóng máu, chắc chắn không có ý định dừng lại.

Hắn vơ lấy chiếc áo bang phục của mình, cúi lưng xuống, một tay kia vòng qua eo nàng mà ôm chặt, chùm chiếc áo khoác dưới lưng cô.

Hắn cảm nhận được thân nhiệt của cô đang hạ xuống. Một nơi lạnh lẽo với bốn bức tường ít có chút ánh sáng lọt vào khiến hắn biết được được rõ mọi thứ trên cơ thể cô. Làn da trần trụi của cô áp sát vào lồng ngực hắn, nàng mơ hồ thấy được tim hắn đang đập loạn.

Hai ngón tay ở yên giữa hai chân nảng không vội cử động. Hắn ôm cô thật chặt.

"Tên khốn...!! Thả ta ra...!! Manjir..."

Cô chưa kịp dứt lời, hắn mở miệng, cắn lên vai cô không báo trước.

Nàng giật thót, hai mắt ướt đẫm mở to, rên lên một tiếng.

Mikey bắt di chuyển những ngón tay, sự xâm nhập ra và vào giữa hai chân cô. Hắn cố gắng kéo căng từng lớp thịt của nàng, tốc độ ngày càng nhanh.

"Ưh... Hức...."

Cô khàn giọng, từng tiếng rên rỉ mệt nhọc thoát ra. Hắn giữ cô chặt trong vòng tay, cổ quay lên, rồi môi hắn lại dừng lại ở môi cô.

Hắn lại tiếp tục áp môi lên môi cô mà hôn. Nửa lạnh lẽo, nửa ấm áp từ những tiếp xúc da thịt một cách đơn giản nhất. Miệng lưỡi hắn di chuyển, quyến luyến không rời.

Từ những bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô hoàn toàn bị hắn xâm chiếm. Cả miệng lưỡi lẫn thân dưới đều bị hắn mặc nhiên xâm nhập mà trêu đùa.

"Ư... Hức..."

Tiếng chất lỏng, tiếng rên bất lực từ nàng nhen nhói trong căn thư phòng mờ mịt một màu xàm đen. Mikey vẫn ôm chặt lấy cô. Hắn cắn răng, những ngón tay len lỏi vào giữa hai chân cô không hề dừng lại.
Chà sát những đầu ngón tay vào nơi nhảy cảm nhất của cô, hắn cố gắng nới từng thớ thịt ra thật rộng.

Mikey giật mình, cảm nhận được sự đau đớn. Cô cắn vào lưỡi hắn, run run đáp trả hắn một chút chống cự nhỏ nhoi.

Hắn cảm nhận được vị máu trong miệng, thế nhưng vẫn không có ý định dừng lại.

Hắn mặc kệ tất cả, những ngón tay đi vào sâu hơn, chật vật thêm ngón tay thứ ba. Đôi mày phượng nheo xuống, nhắn nhắm mắt lại, sự tập trung dồn xuống những ngoan tay ở phía dưới.

Nụ hôn pha lẫn với mùi máu trong tiếng nức nở, hắn chẳng hề quan tâm. Mọi không khí quanh cả hai người như bị rút hết, ngột ngạt, đau khổ, những thứ tồi tệ nhất đều ở đây.

Hắn vẫn không rời môi cô, từng đợt khí phả ra nặng nề và nóng hổi.

Hai mắt lờ vờ, từng dây thần kinh trên cơ thể cô co giật, cô biết mình hoàn toàn bị hắn thống trị, thê thảm đến nhường nào. Thế nhưng cô cũng chẳng muốn làm Mikey đau thêm nữa, cô mặc nhiên mọi tội lỗi đều ở bản thân.

Cô coi đó là sự trừng phạt dành cho mình. Rằng mình ngu ngốc, cố chấp, nàng xứng đáng bị như vậy.

"Ư.... Ức ...."
Nàng cắn răng chịu đựng, không thể chống lại những kích thích đối phương tạo ra.

Đến khi Mikey cảm thấy những ngón tay của mình bị siết chặt mà run rẩy, co giật liên hồi, biết đã đạt đến cao trào, hắn mới dừng lại. Rút tay ra, mảng chất lỏng bao phủ trên những ngón tay thon thả ấy, vương vãi xuống sàn, cảm giác đã đủ nới lỏng.

Nàng chẳng còn sức để chống cự, miệng thở hổn hển lấy lại chút không khi khi hắn rời khỏi môi. Từng lớp da thịt áp sát vào nhau, hông hắn vẫn giữ ở giữa hai chân cô, giữ nàng thật chặt.

Nàng giật mình, hắn thực sự làm thật, nàng cũng không dám tin. Cảm nhận được một nhiệt độ nóng rực ở giữa hai chân mình đang cọ sát lên thành, cô hoảng sợ.

"Ah... Không... Đừng mà..."

Mikey cắn chặt răng, hắn nhíu mày nhìn xuống cô, một phát đâm thẳng đến tận cùng mà không báo trước.

Cô kêu lên một tiếng thất thanh, cảm giác như cơ thể bị xé làm hai mảnh. Bụng nàng bị xâm nhập mà nhô lên, vặn vẹo, từng dây thần kinh trên cơ thể như tê liệt.

"Ahhhh... Ugh.....Ma...Manjiro... Không..."

Hắn giữ chặt lấy cô mà bắt đầu di chuyển, một bên cánh tay đang cầm chặt đùi nàng nổi lên từng cọng gân xanh cùng mảng xương nhỏ. Tiếng da thịt va chạm, đôi môi của hắn thuận tiện lướt trên cổ và ngực cô để lại những dấu vết chằng chịt màu đỏ hồng.

Quấn quýt không rời, đau khổ bủa vây, chẳng thể hình dung ra được lý do khiến cả hai người đưa nhau vào bước đường cùng này. Cô cứ khóc, cứ gào thét cầu xin, thì hắn im lặng, mặc kệ tất cả mà dày vò loạn xạ trong cơ thể cô, đâm đến những nơi sâu nhất, lạc lõng đến tận cùng.

Mái tóc vàng dài của Mikey bết xuống đầy mồ hôi, nhỏ giọt rơi xuống. Miệng rỉ máu, nhưng hắn không hề dừng lại. Từng lần đâm vào trong đều sâu nhất, hắn cắn chặt răng mà nhăn mặt khi cô siết chặt lấy hắn, quả thực vẫn khó mà di chuyển.

Bụng cô đau nhức, vật nặng to lớn ra và vào bên trong mình, cứ tách từng thớ thịt của nàng mà xâm nhập vào những nơi sâu nhất. Chẳng phải lần đầu, nhưng vẫn quá đỗi kì lạ.

Cơ thể cô hoàn toàn là của hắn, mọi thứ của hắn đều đưa vào trong nàng lúc này, không thể cự tuyệt. Hắn thúc đến nơi sâu nhất, từng hành động đều dứt khoát, tàn nhẫn.

"Im lặng."

Hắn dùng ngón tay cái ấn lưỡi cô xuống, tiếp tục đưa lưỡi vào miệng nàng, thúc một cú thật mạnh. Những hạt giống tràn vào bụng mình, mọi sức lực trong cô đều cạn kiệt. Nội tạng bị chèn ép như muốn lìa khỏi bụng, giữa hai chân bị hắn giữ chặt là một đống lộn xộn không thể cứu vãn.

Tất nhiên, Mikey chẳng hề có ý định dừng lại.

Hắn lật người cô lại, cầm chặt chân cô, tiếp tục đâm mạnh một lần nữa vào trong dù vừa mới đạt đỉnh điểm, khiến nàng phải giật thót hét lên một tiếng thất thanh.

"A.....hức... Không... Dừng lại...."

Mặc nhiên hành hạ, mặc cho có cầu xin bao nhiêu.

Căn thư phòng ám muội dần bao phủ bởi một màu tối đen như mực và tiếng khóc nấc lên từ nàng, tiếng da thịt va chạm, cứ thế, cứ thế, cho đến khi không còn cảm nhận được phản ứng nào của cô, hắn mới dừng lại.

Chẳng biết là đã làm đến bao nhiêu lần, cho đến khi chẳng còn gì cả. Cô ngất đi vì kiệt sức, cơ thể mềm nhũn, từ bụng đến giữa hai chân là một mớ hỗn độn. Chìm trong bóng tối, trái tim hắn cũng vỡ vụn chẳng còn gì. Hắn cầm lấy đôi má đã khô khốc đầy trước mắt của cô, mái tóc vàng rũ xuống, lướt tay xuống bụng nàng, từ từ rút ra khỏi cơ thể nàng.

Rời khỏi hơi ấm và cơ thể run lẩy bẩy dưới thân mình, hắn cũng lạc lõng trong chính khoảng không mù mịt này.

"Sao em không chạy trốn đi chứ?"

Hắn lẩm bẩm, trong vô thức, chẳng thể làm gì.

Chúng ta.... nên đi tới đâu mới được đây?

Hắn lập lên Kanto Manji, tiếp tục tạo ra thời đại của giới bất lương.

Nhưng để làm gì? Những người hắn muốn bảo vệ đều chính hắn đã từ bỏ, một mình hắn ở đây, cũng chẳng phải là bảo vệ chính bản thân mình.
Trong thế giới này, hắn chẳng còn có thể cười được nữa.

Có lẽ cô cũng giống hắn, làm những việc ngu ngốc không đi đến bất cứ kết cục gì. Suy cho cùng vẫn là tự dày vò mà kéo nhau xuống vũng bùn lầy, dồn bản thân đến đường cùng, mất hết tất cả.

Cả cô và hắn, có hạnh phúc với những điều mình đã và đang làm không? Khi những người thân yêu xung quanh chẳng còn một ai cả. Không còn ai dẫn đường, đến lúc nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn chẳng thể quay đầu.

"Đồ ngốc."

Hắn cởi trói tay cô, nhìn lên những vết hằn đã tứa máu vì chống cự trên cổ tay cô, liền dùng những ngón tay vân vê. Nhìn xuống dưới, bóng tối bao trùm khiến hắn chẳng còn nhìn thấy rõ khuôn mặt nhợt nhạt mệt mỏi đã mất đi ý thức kia.

Hắn chẳng hề biết, cô không còn nơi nào để đi. Những năm tháng ở Kanto Manji từ khi nào đã trở thành nơi để cô trở về, thù hận che lấp mọi thứ khiến chính cô cũng không hề nhận ra điều đó.

.
.
.

"Nước...."

Cổ họng khô khốc của cô khàn giọng nhỏ tiếng vì thiếu nước, hai mí mắt nặng nề chẳng muốn mở ra. Đầu óc quay cuồng, cho đến khi cô kịp định thần lại thì một hơi ấm nóng áp lên môi mình, nước từ đó chảy ướt xuống cổ.

"Ưm"

Một lúc sao, cô tỉnh dậy. Ánh sáng chói loá khiến cô quay cuồng, nhận ra mái tóc dài vàng khói quen thuộc, cô giật mình thoát khỏi sự mơ hồ.

"Mikey...!"

Trời biết, đất biết, chỉ cô và hắn biết cả hai đã làm những gì trước cơn ác mộng này.

Cô không mặc gì, trên người là chiếc bang phục được đắp lên. Cô nằm trên đùi hắn, có vẻ đã ngất đi.

Nếu chỉ là một cơn ác mộng thì tốt rồi. Em sẽ quên hết, quên đi mọi thứ.

Có lẽ cô đã ngủ một giấc dài, tỉnh dậy sau quá nhiều những đau khổ kéo dài. Cô đã, đang, và muốn buông bỏ tất cả. Mặc nhiên nghĩ nguồn cơn của sự ngu ngốc và những rắc rối này đều là do mình, nàng cho rằng mình xứng đáng chịu đựng những điều này.

Phải chăng cô cũng chẳng biết, thứ cảm xúc mơ hồ khiến cô vẫn chọn quay về nơi này.

"Xin lỗi... Vì đã hiểu lầm anh, tổng trưởng. Nếu anh muốn làm gì khác, hãy cứ làm cho đến khi tội lỗi của tôi được trả đủ."

Mikey cứng người, hắn tròn mắt, không nói gì.

Cô cho rằng hắn coi cô như một món đồ để trừng phạt, để trêu đùa. Đến lúc đủ rồi sẽ vứt đi, chỉ vậy thôi. Em quay về đây chỉ để làm điều này thôi, và sau đó, em sẽ lại chọn cái chết một lần nữa sao?

Đầu hắn quay cuồng, hắn khó chịu, nhưng sự khó chịu ấy không thể diễn tả bằng lời, chặn lại đến đầu lưỡi khiến hắn chẳng thể nói được điều gì. Chính hắn đã cưỡng ép cô mà, cô nghĩ điều này là hiển nhiên không phải sao, vậy thì hắn còn khó chịu cái gì chứ?

Hắn chẳng biết làm gì để giải toả thứ tâm trạng chết tiệt này.

Hắn đè cô xuống sàn, bất ngờ hôn lấy cô.

Nụ hôn như cả thế kỉ trộn vào, bứt rứt không rời. Vẫn là Mikey, là Sano Manjiro. Vẫn là nụ hôn, là đôi môi của hắn, nhưng có lẽ nàng chưa bao giờ quen với điều này. Đôi mày nhíu xuống, chiếc cô tay nặng nề đặt lên ngực hắn có phần chống cự. Cách một lớp áo vải mỏng đen, cô cảm nhận được nhịp đập chóng vánh trong chiếc lồng ngực bên kia, nhưng sự bận tâm thoáng qua lấy thoáng chốc đã biến mất khi hắn nhanh chóng cầm lấy hai chân cô tách ra, ba ngón tay lập tức khiến nàng phải kêu lên một tiếng lớn dù cổ họng đang bị lưỡi hắn chặn đứng.

Mái tóc dài rũ xuống che đi hai đôi môi áp vào nhau, hắn làm ngày càng mạnh bạo hơn. Bàn tay hắn ra và vào, đập vào trong thật mạnh.

Mọi thứ xảy đến quá nhanh khiến cô choáng ngợp, những kích thích ập tới khiến cơ thể nàng vặn vẹo dù trước đó hắn đã làm những điều kinh khủng hơn thế. Từng đợt chất lỏng chảy xuống giữa hai chân cô vương ra, lấp đầy bàn tay hắn.
Cô chưa bao giờ quen được việc này.

Đôi mắt hắn sắc lạnh, nhìn thẳng vào những biểu cảm xấu hổ của cô, không chút cảm xúc nào. Những ngón tay vẫn không ngừng di chuyển, gân xanh nổi lên, hắn không hề có chút ngập ngừng nào, xâm nhập vào sâu bên trong nàng.

Chân nàng giật giật, hắn bất ngờ dùng tay còn lại ấn thẳng xuống bụng dưới của cô.

Như có điện chạy thẳng qua não, cô rùng mình hét lớn, đầu óc trắng xoá. Động tác của hắn động đến vết thương của cô, có phần đau đớn thấu đến tận tủy. Thế nhưng, đống chất lỏng lộn xộn giữa hai chân cô nói lên phản ứng ngược lại với sự đau đớn tột cùng ấy.

"Mày biết bản thân vừa nói gì không?"

Mikey nhìn xuống đôi mắt mở to đẫm lệ của cô, miệng vẫn há hốc vẫn chưa kịp hoàng hồn.

Hắn luồn tay vào mái tóc ngắn cắt tỉa lổm chổm bên dưới, từ lúc nào, hông hắn đã ở sẵn giữa hai chân nàng, một đường lao thẳng vào lối vào ấm áp kia.

Có lẽ, ánh mắt của hắn đáng sợ đến mức cô chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra dưới thân mình, cho đến khi sự xâm nhập của hắn tách đôi từng thớ thịt trong bụng cô.
Không biết đã bao nhiêu lần, hẵn vẫn ở bên trong mà khuấy đảo mọi thứ, nội tạng của cô nhưng muốn bị xé ra thành từng mảnh.

"Ah.... Manjiro... Không..."

Nàng tan chảy dưới thân hắn không biết bao nhiêu lần. Chẳng thể nghĩ được gì khi hắn cứ vậy ở bên trong nàng. Đau khổ, nhục nhã, dù sao người cô yêu nhất cũng chẳng còn trên đời này nữa. Xong tất cả, có chết cũng không sao.

Nhìn ánh mắt vô hồn của cô, hắn chẳng còn biết làm gì ngoài đâm đầu vào đường cùng không còn lối thoát này. Hoạn loạn quấn lấy cơ thể cô không rời, có lẽ chỉ còn cách này hắn mới có thể tạm quên đi những khó chịu rạch ròi sâu nơi não bộ của mình.

Em và hắn, rốt cuộc nên đi đến đâu đây? Còn nơi nào để em có thể mong đợi và trở về trừ cái chết đã từng từ chối em không?

Hắn muốn làm gì đây? Dày vò cưỡng ép em, nhưng chính hắn cũng tự hành hạ chính trái tim vốn đã nhuốm máu của mình. Chính vì vậy, hắn cũng không tìm đường lui cho bản thân nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro