Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Chuyện gắp thức ăn

Trên bàn tiệc toàn là những đại gia của giới thượng lưu, nhưng không khí hết sức ấm cúng, vui vẻ.

"Thành Nghị à, nhắm trúng ai thì mau mau cưới, chơi với nhau có ba người, hai người thành gia lập thất hết rồi, cậu cũng phải bằng bạn bằng bè đi chứ."

Lâm Nhất vừa gắp thức ăn cho Hà Nam vừa chêm vào một câu cho rôm rả.

Hà Nam cũng hùa theo chồng

"Đúng đó, Tuyết Mai cũng tốt, cậu xem từ lúc tôi bầu bì đến bây giờ có buổi tiệc nào cậu không dắt cô ấy theo."

Thành Nghị lầm lầm lì lì ừ cho qua.

Văn Toàn bị Ngọc Hải nhồi nhét cho liên tục, bát vừa vơi đi một chút liền đầy trở lại, đến nỗi muốn ngẩng đầu nói cũng không được.

"Được rồi, anh lo ăn của anh đi, gắp nhiều thế sao em ăn hết."

Ngọc Hải tặc lưỡi, mặt tràn đầy khổ tâm

"Anh không biết em thích cái gì nên gắp mỗi thứ một miếng ấy mà."

Cậu cười khổ

"Ủa anh, lỡ em không thích ăn mấy cái này thì sao?"

Ngọc Hải bàng hoàng

"Không thích tất cả luôn sao?"

Văn Toàn cười đầy ý vị, không trả lời, cứ nhìn thẳng anh. Anh nuốt nước miếng, lại nhìn xuống bát đầy thức ăn của cậu

"Hmm, thôi được rồi, anh vẫn gắp tiếp. Cái nào em thích thì bỏ vào mồm, cái nào không thích thì bỏ vào bát của anh."

Nói rồi anh đưa đũa tới bát Văn Toàn

"Nào, trong cái này em không thích món nào?"

Cậu cười rộ lên. Ôi quả chồng này vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu. Đến nhà người ta nói không thích thì bỏ vào bát anh, mà còn nói to nữa chứ. Bây giờ cậu thật sự gắp cho anh, khác nào vả vào mặt tay nghề của chủ nhà không?

Nhưng Văn Toàn nhà ta IQ vốn cao, cậu gắp ba gắp vào bát anh. Anh nghệch mặt ra

"Không thích nhiều vậy sao?"

Văn Toàn lắc đầu

"Đây là em gắp cho anh ăn, nãy giờ anh toàn gắp thức ăn cho em, đã ăn được miếng nào đâu nào."

Lời này của Văn Toàn làm anh tủm tỉm cười. Không những vậy cũng chọc cho mọi người trên bàn tiệc không nhịn được mà trêu chọc.

"Xem cặp vợ chồng son này ân ái kìa."

Hà Nam cười cười mở hàng đầu
tiên. Lâm Nhất tiếp lời người yêu

"Phải, nhìn thế này ai mà biết trước kia bọn họ làm loạn một trận không chịu cưới nhau không?"

"Con người mới bị người yêu nói chia tay như tôi cũng thấy có chút ngứa mắt đấy."

Thành Nghị cười, trong lòng ngưỡng mộ, cũng thầm hối hận vì ngày xưa bản thân ăn chơi, bây giờ muốn lập gia đình, cũng chẳng ai muốn gả cho.

Văn Toàn từng nói chuyện với Tuyết Mai, cậu cũng đoán được sơ sơ tính cách của cô gái đó. Hiếm khi thấy cậu cho một người lời khuyên.

"Thật ra cô gái kia cũng không phải loại phụ nữ nhõng nhẽo khó hiểu, anh chịu khó lắng nghe, có khi cô ấy sẽ nói cho anh biết."

Lưu Thành Nghị đang ưu tư chọc chọc đũa vào cơm, bỗng nhiên được nhắc tới mặt anh có chút ngờ nghệch. Hành động này của Lưu thiếu đã lạ lắm rồi. Phần lạ hơn nữa là câu trả lời của anh ta

"Được. Tôi sẽ thử."

Ôi! Những thuộc hạ có mặt ở đó ai đang uống nước thì xém sặc chết, ai đang ăn thì xém chút đánh rơi bát đũa. Lưu thiếu đây thực sự nghiêm túc với chị Mai sao? Sao lại có tone giọng nhẫn nại này ở đây.

Sau bữa tiệc ấm cúng này, ba vị lãnh đạo ngồi bên trong đàm đạo với nhau. Còn thuộc hạ bên ngoài gặp nhau liền lu loa chuyện của Lưu thiếu.

"Chấn động!!"

"Vừa nãy tai tôi nghe thấy gì đó, không biết có phải làm việc nhiều quá nên sinh ảo giác không nữa ?"

"Có khi tôi cũng thế... Nghe giọng nói đó của lão tam tôi xém làm bể bát cơ."

"Ôi má ơi, Lưu lão tam hoàn lương rồi sao?"

"Lão tam với hình tượng chững chạc, si tình này trước kia tui chưa từng tưởng tượng được. Vậy mà hôm nay lại được thấy, ôi trời!"

Cận vệ bên cạnh của Lưu Thành Nghị không biết ở đâu ra, đứng khoanh tay đằng sau bọn họ, giọng nói toả ra sát khí

"Chuyện của chủ nhân là để các người bàn tán sao? Có muốn bị phạt không?"

Nhưng chuyện đâu hề dừng lại, đứng đầu mối dưa lê này là Hồ Nhất Thiên mà. Anh thân thiết bá vai quàng cổ cận vệ của Lưu Thành Nghị lại.

"Anh trai à! Thường ngày anh ở cạnh lão tam, thấy tình cảm của lão tam với chị Tuyết Mai thế nào?"

Cận vệ kia cuốn theo câu hỏi, quên mất mình vừa nạt nộ bọn họ tội nhiều chuyện xong.

"Ừ thì, ân ái lắm. Tôi đi theo lão tam bao nhiêu năm cũng không thấy lão tam cho phép bạn gái tự do ra vào dinh thự nhiều đến vậy."

Hồ Nhất Thiên đập tay vào nhau, chắc nịch nói

"Vậy là yêu rồi chứ còn gì nữa. Lão nhị nhà tôi lúc trước đứng cạnh là thấy áp lực rồi. Còn từ khi có tiểu gia chủ... không cần tôi kể chứ gì, vừa nãy trên bàn ăn cũng ăn ngập họng cơm chó rồi đó."

"Phải phải phải, lão đại ngày trước uy phong lẫm liệt, quy củ nề nếp thế nào, khuôn phép thế nào. Kết quả từ khi có tiểu gia chủ, chúng tôi nghỉ được mấy hôm chạy bộ bên bãi biển ấy chứ."

"Đáng sợ, tình yêu mới là thứ quyền lực nhất. Làm con người ta từ một con người đáng sợ thành một người ôn hoà hiền thục."

"Chuẩn rồi... Quá chuẩn."

--------------------
cmt nhấn sao tiếp đii nè ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro